Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2017

NGƯỜI ĐI

NGƯỜI ĐI Lũ về, bèo dạt gió xoay Đò ngang, người ấy chiều nay ...pháo hồng Xe hoa, vút mắt bến sông Lời thề hẹn bỗng rỗng không dưới trời BỂ ĐỜI Người cõng người nổi sóng Tung bể đời mênh mang Sóng rơi tan muôn mảnh Vớt lên, lọt kẽ tay.

BẾN SÔNG QUÊ

BẾN SÔNG QUÊ Quê hương tôi Xanh ngát làng tre Những đêm thanh trời sao tươi trẻ Tiếng hò ai lay không gian trong trẻo Bến sông quê Trăng nước... bâng khuâng Em người thôn nữ quê hương Trong đêm chia tay tặng người lính chiến Chiếc gối thêu cùng lời thề hẹn Bến trăng quê...tím biếc nỗi niềm! Theo người lính chiến Có chiếc gối         thêu nhành tre xanh và mảnh trăng thượng huyền lặng lẽ. mơ ước dâng dâng niềm tin tươi trẻ Sóng trong lòng...nhẹ bước chiến trường xa Ơi làng tre, cái thời trai trẻ Ai từng thầm nhớ thầm yêu Màu tím trời quê... vẫn đằm trong ký ức Sao bến sông quê không giữ hẹn thề?
Bên hồ suối Hai Mêng mang chiều suối Hai Hồn thơ bồng bềnh mây nước Hữu tình quyện tiếng sáo ai... Hoa Sim rắc tím lưng đồi Vồi vội em đòi về phố Nắng ngàn, mây lặng...ngẩn ngơ!

Trăng và sông

Trăng và sông Ngẩng Trăng treo đỉnh núi Cúi Trăng rụng đáy sông Hết tròn, lại khuyết, tây đông di rời Nổi chìm sóng chữ sóng lời Trăng đành chịu tiếng, khi ngời... khi không! Trải lòng kim cổ tây đông Sông ơi có thấu sâu nông dòng đời