Hạ xanh Tôi đã đi dọc bờ sông trắng Mùa hạ xanh rờn gió xốn xang Chị ấy mùa này không gánh thóc Chiếc thuyền ngang, sông nắng mênh mang Tôi lại lần theo những sườn đồi Tan rồi thiếu nữ với cuộc chơi Nước mây thủ thỉ lời trong gió Có một mùa xuân, chín rụng rồi
Đưa em về Sơn Tây Ta ngược dòng sông Tích Đò chạm Đầm Long, bát ngát sen... Đưa em về Sơn Tây Xanh lơ miền cổ tích Đình, đền... lan tỏa việc nước non Đưa em về Sơn Tây Tâm linh hòa huyền thoại Bồng bềnh non Tản mây sương Đưa em về Sơn Tây Đất thiêng đã duyên long phượng Khơi nguồn sóng thắm thi ca Đưa em về Sơn Tây Nắng xuân rộn đường trẩy hội Hào thành giữa phố mộng mơ Ở lại Sơn Tây đi em Tre xanh biếc làng anh đó Trăng vàng ngát gió hương cau Ở lại Sơn Tây đi em Kìa sao má xuân ửng đó Trời - Đất giao hòa Xao xuyến Xứ Đoài thơ.
KỶ NIỆM Giã từ Hà Nội xe đi Phút chia tay đã nói gì được đâu Bao tình ý ban đầu phong lại Ngoái về nón vẫy trắng chưa thôi Hà thành đang tưng bừng náo nhiệt Quán gió buông buông tình ca tha thiết “Goan ta na mê ra”...ngàn muôn ý thơ trôi Trái tim ơi xao xuyến bồi hồi! Giảng đường ơi ! chắc giờ em chưa học dẫu trắng trăm ngàn trang vở mở ra Xe vẫn lao đi mà lòng còn ở lại! Kỷ niệm này có là mãi mãi? Khúc tình ca, gió quyến vẫn lưng trời...
Nhận xét
Đăng nhận xét